Tên húy
|
Triệu Hồ
|
趙胡
|
|||
Tên gọi khác
|
Triệu Mạt
Triệu Muội
|
趙眜
|
|||
Sinh
|
175 TCN
|
Mất
|
124 TCN
|
||
Đế hiệu
|
Triệu Văn Đế
|
趙文帝
|
|||
Vương hiệu
|
Triệu Văn Vương
|
趙文王
|
|||
Triều đại
|
Nhà Triệu
|
|
|||
Tiền nhiệm
|
|
||||
Kế nhiệm
|
Triệu Minh Vương
|
|
|||
Ông nội
|
|
||||
Cha
|
Trọng Thủy
|
|
|||
Con
|
Triệu Anh Tề
|
|
|||
Sau khi Triệu Vũ Đế mất (137 TCN) Triệu
Hồ lên kế vị, lấy hiệu là Triệu Văn Đế.
Lúc bấy giờ vua nước Mân Việt là Dĩnh
đem quân đánh các ấp ngoài biên của nước Nam Việt. Triệu Văn Đế sai người dâng
thư lên vua Hán Vũ Đế rằng: Hai nước Việt đều là phiên thần, không được
đem binh đánh nhau. Nay nước Mân Việt đem binh xâm lấn Nam Việt, thần không dám
đánh lại, xin đợi thiên tử chiếu truyền cho việc ấy.
Hán Vũ Đế khen Nam Việt biết giữ chức
phận mình, hứa sẽ đưa quân đến giúp, bèn sai hai tướng quân đi đánh Mân Việt.
Quân Hán chưa vượt núi Ngũ Lĩnh thì em của Mân Việt Vương là Dư Thiện đã giết
Dĩnh để hàng. Vì thế nhà Hán bãi binh.
Hán Vũ Đế sai Trang Trợ sang Nam Việt dụ
Văn Vương (tức Triệu Văn Đế) vào chầu. Triệu Văn Đế dập đầu tạ ơn, rồi sai thái
tử là Triệu Anh Tề sang Trung Quốc làm lính túc vệ ở nơi cung cấm. Sứ giả nhà
Hán là Trang Trợ muốn đích thân triệu Triệu Văn Đế vào chầu vua Hán, Văn Đế bảo
Trợ đi trước, rồi ngày đêm sắm sửa hành trang để vào triều kiến vua Hán.
Sau khi Trang Trợ đi rồi, đại thần can
Triệu Văn Đế rằng:
Nhà Hán dấy quân đánh Dĩnh cũng là làm
cho Nam Việt hoảng sợ. Vả lại tiên vương trước có nói: "Phụng sự thiên tử
cốt không thất lễ, không nên nghe lời dỗ ngon dỗ ngọt mà vào chầu". Nếu
vào chầu thì không được về, đó là cái thế mất nước đấy.
Vì vậy Triệu Văn Đế mượn cớ bị bệnh
nặng, cho gọi thái tử Anh Tề. Anh Tề xin về nước. Sử thần Ngô Sĩ Liên có
chép:
Văn Vương giao thiệp với nước láng giềng
phải đạo, nhà Hán khen là có nghĩa, đến mức dấy binh đánh giúp kẻ thù; lại biết
nghe lời can, cáo bệnh không sang chầu nhà Hán, giữ phép nhà để mưu cho con
cháu, có thể gọi là không xấu hổ với ông nội.
Năm 124 TCN, Triệu Văn Đế qua đời, hưởng
thọ 52 tuổi, được đặt thụy hiệu là Văn Đế. Thái tử Anh Tề lên ngôi thay, tức là
Triệu Minh Vương.
Lăng mộ: Chân núi Tượng Cương, TP Quảng Châu –
Trung Quốc.
Tuy nhiên mộ của Triệu Văn Đế không còn
được nguyên vẹn, do đã bị người Tàu khai quật lên.
Lời của tác giả.
Nhớ rằng:
Đất nước của chúng ta trải qua hơn 1000 năm bị giặc Tàu
phương Bắc đô hộ, mối nhục này chúng ta đâu thể quên.
Tự hào rằng:
Đất nước của chúng ta với truyền thống đấu tranh chống
ngoại xâm oai hùng của các bậc tiền nhân đi trước. Lẫy lừng nhất
trong lịch sử là 3 lần đánh thắng quân Mông – Nguyên khiến cho cả Thế
giới khiếp sợ.
Ý thức rằng:
Lịch sử của Dân tộc là những nỗi đau bất hạnh kéo dài
triền miên. Sự thờ ơ với lịch sử của mỗi người Việt Nam chính là
con dao giết chết Dân tộc. Và làn sóng xâm lăng của ngoại bang là
không bao giờ kết thúc.
Vậy nên:
Là người Việt Nam, không nhất thiết phải giỏi lịch sử.
Nhưng phải biết và phải hiểu lịch sử Nước nhà. Không làm rạng danh
được tổ tiên thì phải để cho con cháu được tự hào.