Vua Hùng thứ mười tám có
một người con gái xinh đẹp tuyệt trần tên là Mị Nương. Vua rất thương con và
muốn tìm cho Mị Nương một người chồng xứng đáng.
Mị Nương càng lớn càng
đẹp. Đến tuổi trăng rằm, không biết bao nhiêu chàng trai dòng dõi mong được lấy
nàng làm vợ. Tiếng tăm về người con gái đẹp người đẹp nết vang xa tới tận núi
Tản Viên, nơi Sơn Tinh – vị thần của núi và đất sinh sống. Một buổi sáng, Sơn
Tinh quyết định cưỡi hổ trắng oai phong lẫm liệt đến cầu hôn Mị Nương. Cũng
ngày hôm đó, một chàng trai cưỡi rồng nước uy nghi to lớn, tự xưng là Thuỷ Tinh
cũng đến cầu hôn Mị Nương. Vua Hùng băn khoăn, ai cũng tài giỏi, biết gả con
gái yêu cho ai bây giờ ? Cuối cùng, vua quyết định, hai người so tài, ai thắng
sẽ được lấy Mị Nương. Lập tức, Thuỷ Tinh hô mưa gọi gió, sấm chớp nổ đùng đùng,
cả thành Phong Châu như muốn nổ tung vì lũ quét, khiến cho không chỉ các lạc
hầu lạc tướng kinh hãi mà đến ngay cả vua Hùng cũng phải run sợ. Sơn Tinh cũng
chẳng thua kém, chàng chỉ tay vể phía Đông, phía Đông mọc núi đồi, chàng chỉ
tay về phía Tây, phía Tây nổi cồn bãi. Ai ai cũng đều thán phục. Vua Hùng muốn
gả Mị Nương cho Sơn Tinh nhưng lại sợ Thuỷ Tinh nổi giận. Sau một hồi bàn bạc
với các lạc hầu lạc tướng, vua phán:
"Cả hai chàng đều
tài giỏi nhưng ta chỉ có một mụn con, vì vậy, ngày mai, ai đến sớm, mang được
đầy đủ một trăm ván cơm nếp, một trăm nệp bánh chưng, voi chín ngà. gà chín
cựa, ngựa chín hồng mao sẽ được đón Mị Nương về làm vợ"
Sáng hôm sau, khi tia
nắng đầu tiên của ngày mới chưa xuất hiện, khi bầu trời còn đang đắm chìm trong
màn sương đêm thì Sơn Tinh cùng đoàn tuỳ tùng đã đến rước Mị Nương về núi Tản.
Thuỷ Tinh đến sau, không lấy được vợ liền đùng đùng nổi giận, sai đoàn thuỷ
quái đánh đuổi Sơn Tinh. Sơn Tinh gọi một đoàn quân hùng dũng gồm hùm beo gấu
rắn.., lên đánh lại Thuỷ Tinh. Trời đất tối sầm, những tia sét ngang dọc lượn
trên bầu trời như những con rắn khổng lồ đang uốn lượn như muốn xé tan bầu
trời. Sơn Tinh cùng quân lính liên tục ném đá vào lũ thuỷ quái. Sau một hồi
giao chiến, Thuỷ Tinh bèn dâng nước lên cao, nhấn chìm mọi nhà cửa ruộng đồng
cây cối,… chẳng bao lâu, cả thành Phong Châu ngập chìm trong biển nước. Nhân
dân cùng muông thú vội chạy lên núi cao trú ẩn. Sơn Tinh hoá phép cho đồi núi
luôn cao hơn nước của Thuỷ Tinh. Thuý Tinh dâng nước cao bao nhiêu, Sơn Tinh
lại dâng núi cao bấy nhiêu. Trận chiến diễn ra hết ngày này sang ngày khác.
Thuỷ Tinh dần kiệt sức, đành phải rút quân về. Mọi người xuống núi dựng lại nhà
cửa, vỡ ruộng khai hoang.
Từ đó, năm nào Thuỷ Tinh
cũng dâng nước đánh Sơn Tinh, nhưng đều thua trận. Ngày nay, nhân dân ta vẫn
đắp đê, trồng rừng, hằng năm vẫn chung sức chống lại lũ lụt, như xưa kia, ông
cha ta và Sơn Tinh đã chống lại Thuỷ Tinh.
Nhận định của Nguyễn
Ngọc:
Sính lể voi chín ngà, gà
chín cựa, ngựa chín hồng mao. Thực tế lại là một câu đố. Trong tiếng Việt, số 9
và từ chín (trạng thái) là từ đồng âm khác nghĩa. Voi chín ngà không phải là
voi có 9 cái ngà. Gà 9 cựa không phải là gà có 9 cái cựa. Ngựa 9 hồng mao không
phải là ngựa có 9 cái hồng mao. Mà là voi đã chín đôi ngà (tức voi đã trưởng
thành) Gà đã chín cựa (tức là gà đã có cựa sắc, cựa đã cứng) ngựa đã chín hồng
mao (tức ngựa đã lớn).
Căn cứ theo sử sách, Sơn
Tinh chính là Thánh Tản Viên. Còn Thủy tinh chính là ông nội của Thục Phán -
Thục Vương nước Nam cương. Câu chuyện một phần được hư cấu từ cuộc chiến giữa
người Tây Âu với người Lạc Việt, nhưng phải chăng dưới thời kỳ trị vì của An
Dương Vương đã bị chuyển hóa thành Sơn Tinh và Thủy Tinh.
Lời của tác giả.
Nhớ rằng:
Đất nước của chúng ta trải qua hơn 1000
năm bị giặc Tàu phương Bắc đô hộ, mối nhục này chúng ta đâu thể quên.
Tự hào rằng:
Đất nước của chúng ta với truyền thống
đấu tranh chống ngoại xâm oai hùng của các bậc tiền nhân đi trước.
Lẫy lừng nhất trong lịch sử là 3 lần đánh thắng quân Mông – Nguyên
khiến cho cả Thế giới khiếp sợ.
Ý thức rằng:
Lịch sử của Dân tộc là những nỗi đau
bất hạnh kéo dài triền miên. Sự thờ ơ với lịch sử của mỗi người
Việt Nam chính là con dao giết chết Dân tộc. Và làn sóng xâm lăng của
ngoại bang là không bao giờ kết thúc.
Vậy nên:
Là người Việt Nam, không nhất thiết phải
giỏi lịch sử. Nhưng phải biết và phải hiểu lịch sử Nước nhà. Không
làm rạng danh được tổ tiên thì phải để cho con cháu được tự hào.